Thẳng đến khi bị đưa lên cáng cứu thương, Cố Phán Hề vẫn luôn hung tợn nhìn Ôn Văn, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể nhào lên cắn một cái.

Nhưng Ôn Văn không thèm để ý chút nào, thậm chí còn làm mặt hề.

Đợi đến khi Cố Phán Hề được thợ săn đón đi rồi, Ôn Văn bắt đầu xoa tay, chuẩn bị đi tìm một mục tiêu khác.

Mục tiêu này đương nhiên không phải vị trí Hoang Hồn mà Thương Nhãn đã cung cấp, không nói tới chuyện Ôn Văn căn bản không đánh lại Hoang Hồn, cho dù có thể đánh thắng thì anh cũng không tùy tiện đi tới vị trí được kẻ địch báo ra, ngộ nhỡ đâu nơi đó có cạm bẫy thì hỏng bét.

Nơi Ôn Văn muốn tới là vị trí mà Bạch Tiểu Mật báo về.

Con thỏ yêu kia mượn cớ giúp Ôn Văn hoàn thành nhiệm vụ để đi trả thù kẻ thù cũ của mình, trả thù thì trả thù, thật sự đã tìm được một địa điểm khác thường.

Mà anh ưng quái điều khiển đám chim tìm kiếm khắp ngọn núi Tề Linh tựa hồ cũng tìm được nơi khả nghi.

Phi di chuyển khoảng cách dài, Ôn Văn không sử dụng thương dài để tiến hành dịch chuyển, như thế quá tiêu hao thể lực, vì thế Ôn Văn đã dùng năng lực của vô diện ma để phi hành, nhanh chóng đi tới địa điểm mà Bạch Tiểu Mật báo về.

Ngọc kiếm của Ôn Văn đã bị Thương Nhãn phá hỏng, không thể phi hành trên không trung, vì thế chỉ có thể chạy bộ.

Vừa mới tới gần mục tiêu thì Bạch Tiểu Mật đã chạy tới, líu ríu nói với Ôn Văn.

Một trăm mét ở phía trước có một cây cổ thụ rất lớn, trên ngọn cây là lãnh địa của một con rắn lớn cấp Tai Hại.

Mà ở dưới cây đại thụ này có chi chít lỗ thủng như tổ ong, bên dưới những lỗ thủng kia chính là hang ổ của đám quái vật chuột chù.

Đám quái vật nhỏ này thích nhất là kết thành quần đội đánh cướp những con quái vật đi ngang qua, quái vật bị đánh cướp nếu dám dùng bạo lực với con chuột kia thì sẽ bị con rắn kia tấn công.

Nếu muốn lấy lại đồ của mình thì chỉ có một biện pháp, đó chính là đập chuột.

Đúng vậy, đập chuột.

Đám chuột nhỏ này khi cướp được đồ sẽ tới tới lui lui trong những cái lỗ thủng kia, chỉ có thể dùng cái búa gỗ đặt bên cạnh đập vào đầu lũ chuột, chúng mới chịu trả lại.

Từng có một lần Bạch Tiểu Mật đào được một gùi cà rốt, tất cả đều đã bị đám chuột cướp mất, sau đó trong trò chơi đập chuột còn không đánh trúng bất cứ con chuột nào...

Giờ đã không còn như xưa, hiện giờ con rắn kia sớm đã bị thợ săn rút gân lột da rồi, chỉ còn lại cái xác đang bị đám côn trùng gặm nhắm.

Mà phần hang động của lũ chuột thì vẫn còn hoàn hảo, không hề có dấu vết hư hại, đám chuột ở bên trong vẫn còn sống.

Chỉ là chúng nó chỉ đờ đẫn trốn trong hang, không còn linh hoạt như trước kia nữa.

Điều này làm Bạch Tiểu Mật cảm thấy nghi ngờ, vì vậy nó giật dây một con quái vật rết cũng từng bị bắt nạt tới tấn công đám chuột kia, nhưng quái vật rết vốn có thể náo loạn ổ chuột sau khi tiến vào thì không hề phát ra chút động tĩnh nào.

Thực hiển nhiên quái vật rết đã chết ở bên trong, vì vậy Bạch Tiểu Mật khẳng định nơi này có vấn đề, hò hét gọi Ôn Văn tới.

Từ xa xa nhìn hang động đầy lỗ thủng kia, Ôn Văn gãi gãi cằm, sau đó từ trong áo choàng lôi ra một viên đạn đặc chế, bỏ vào ống phóng RPG, nhắm vào hang động kia rồi bắn ra.

Làm thế nào để tìm một kẻ đang ẩn núp?

Chỉ cần phá hủy nơi ẩn núp của hắn là được!

Rất nhanh từ trong ngọn lửa nhảy ra một người phụ nữ cao lớn mặc đồ rằn ri, vóc người vạm vỡ kia thậm chí còn vượt qua cả Vưu Hán.

Người này chính là một trong số những siêu thợ săn phản bội!

Cô ta không ngờ mình tránh thoát được vài đợt tuần tra của siêu thợ săn nhưng lại thua một con thỏ.

Người phụ nữ kia cân nhắc thực lực của Ôn Văn một chút, sau đó nói: "Bây giờ máy rời đi vẫn còn kịp đấy, tao không muốn tổn thương mày."

"Ha ha... nhưng tao muốn làm hại mày!"

Ôn Văn cười khẩu nhìn người phụ nữ này, sau đó tay phải cầm kiếm, tay trái cầm bò bít tết, vọt thẳng về phía người này.

Sau khi trải qua trận chiến với Thương Nhãn và Bạch Thương, Ôn Văn đã biết nên làm sao đối phó với đám siêu thợ săn phản bội này, chính là áp chế cô ta.

Chiến đấu không tới một tiếng, người phụ nữ này đã quỳ rạp ở trước mặt Ôn Văn, trợn trắng mắt không thể động đậy.

Đối với người phụ nữ này, Ôn Văn chỉ hút khô năng lượng trên người cô ta chứ không bắt cô ta vào trong trạm thu nhận.

Bị bắt vào trong trạm thu nhận, nếu không phải quái vật từng sát hại sinh mệnh thì chính là kẻ tội ác tày trời.

Mà đối với Ôn Văn mà nói, trốn tránh Hiệp Hội Thợ Săn thật ra không phải tội gì lớn, dù sao thì chính anh cũng muốn trốn....

"Có cảm giác chỉ cần hấp thu thêm một chút năng lượng nữa là mình có thể mở được chức năng mới của trạm thu nhận... Hi vọng địa điểm kỳ quái mà anh ưng quái tìm được là nơi ở của siêu thợ săn phản bội!"

...

Ở nơi mà Ôn Văn không nhìn thấy, một bóng dáng mặc áo khoác đen đang từ rất xa quan sát Ôn Văn.

Vì không để Ôn Văn phát hiện, người này phải giữ một khoảng cách đủ xa, làm như vậy mặc dù Ôn Văn không thể cảm nhận được có người đang nhìn mình, nhưng người mặc đồ đen này cũng không thể nhìn rõ được tình hình bên này.

Sau khi phát hiện người phụ nữ siêu thợ săn kia bị Ôn Văn đánh bại, bóng đen kia nặng nề thở dài một tiếng.

"Quả nhiên nhân loại có cực hạn, trông cậy đám nhân loại kia có thể chống lại sức mạnh 'Thần Thú' căn bản là không thể nào."

"Chẳng qua đám bọn họ tốt xấu gì cũng giúp mình làm suy yếu đi năng lượng phòng ngự bên ngoài của Kỳ Linh Châu, mình cũng nên tiến hành bước hành động tiếp theo rồi."

Lúc này trong hang núi mà Hoang Hồn ẩn núp, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi ẩn chứa năng lượng mạnh mẽ, thậm chí nó còn xuyên thủng một tầng đá.

Hoang Hồn không chỉ đang hộc máu mà ngay cả lỗ chân lông cũng đang rỉ ra máu đen, hình tượng của hắn lúc này và trước kia hoàn toàn khác nhau, cả người trướng lớn lên một vòng.

Mỗi khi một thợ săn mà hắn tìm tới bị đánh bại, áp lực hắn phải thừa nhận lại càng lúc càng lớn, dần dần lớn đến mức hắn không thể nào chịu đựng được.

Đến bây giờ, mười hai siêu thợ săn bao gồm cả hắn thì chỉ còn lại bốn người, tám người khác đã bị Hiệp Hội Thợ Săn tìm được, đồng thời bị khống chế.

Tất cả áp lực mà bọn họ phải chịu đều chuyển dời lại trên người Hoang Hồn.

Cảm nhận được lực cắn trả ngày càng lớn, Hoang Hồn thở dài một tiếng: "Dùng thứ này thật sự có thể giúp mình đột phá lên cấp Tai Biến hay sao..."

"Còn tiếp tục như thế nữa thì mình nhất định sẽ chết, vì thế vẫn nên dừng lại thì hơn, sau đó mới tiếp tục thử nghiệm."

Hoang Hồn đặt tay lên hạt châu bảy màu hư ảo, cắt đứt liên hệ của mình và hạt châu, hạt châu nháy mắt mất đi độ sáng bóng, bị Hoang Hồn đặt vào trong một cái hộp gỗ.

Nháy mắt hạt châu bị đặt vào trong hộp, cơ thể bành trướng của Hoang Hồn bắt đầu khôi phục nguyên trạng, trên người có ánh sáng bảy màu chuyển động, đây là số năng lượng Kỳ Linh Châu mà hắn hấp thu được trong khoảng thời gian này.

Hoang Hồn cảm giác năng lượng trên người mình một chút, hừ lạnh một tiếng lẩm bẩm: "Tuy trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều nhưng vẫn còn ở trong cấp bậc chân tự, khoảng cách chênh lệch với cấp Tai Biến lớn như biển rộng."

"Hơn nữa... sức mạnh của mình đang chậm rãi quay trở lại trong hạt châu, cao lắm là một năm, mình sẽ quay trở về thực lực cũ."

"Nếu không thể nhờ vào Kỳ Linh Châu để đột phá gông cùm xiềng xích, cho dù nhận được càng nhiều sức mạnh hơn nữa cũng phí công!"

Trên mặt Hoang Hồn lộ ra biểu tình châm chọc, đám siêu thợ săn bị hắn tìm tới còn tưởng rằng chỉ cần hấp thu thì năng lượng này sẽ trở thành của bọn họ.

Nếu thật sự đơn giản như thế thì thứ này vì sao thứ này lại được thờ phụng nhiều năm như thế mà không có người nào sử dụng chứ?

0.12799 sec| 2410.117 kb